Tầm hơn 12 năm trước, mình lên Sài Gòn thi đại học với hơn 600.000 VNĐ trong tay; lúc đó vé xe đi lên đã là 70.000 vnđ. Mình lên ở nhở người anh quen trong ngày thi; và sau khi xong mình bắt đầu đi tìm việc làm.... Vì mới lên Sài Gòn nên cũng chưa biết làm ở đâu, có ông anh giới thiệu đi phụ làm phụ hồ ở công trình xây dựng. Dù ở quê mình làm công việc nặng nhọc nhưng do chưa quen việc nên tay chân sưng tấy; có những hôm đau nhứt không thấu. Sau 2 tháng mình nhận được giấy báo trúng tuyển do gia đình báo lên; lúc đó mình còn nhớ là đang khiêng bao xi măng. Nhớ lại lúc đó nước mắt mình còn rưng rưng.... Sau khi nhập học, mình xin vào ký túc xá để ở nhưng do tính chất công việc nặng nhọc và thời gian học mình đành phải nghỉ làm phụ hồ. Mình dạo quanh các con đường gần trường tìm việc và xin vào chân bán cơm sát trường Đại học. Cái cảm giác bạn bè có người người thân đưa đi, chỉ lo học hành còn nhìn lại bản thân phải chạy ăn từng bữa; bất giác thấy nghẹn trong lòng lúc đó mà ai an ủi chắc sẽ khóc thật to quá .... Do công việc chạy cơm chỉ làm buổi trưa, mình tìm kiếm thêm việc gia sư, nhân viên bán cafe, làm tiệc cưới...nhiều lúc còn bị lừa tiền ở trung tâm xin việc; nghĩ sao mà họ ác quá, lừa chi vào đồng tiền khó khăn của sinh viên như tụi mình. Kinh khủng nhất là thời gian mình bị sốt xuất huyết, được bạn đưa đi bệnh viện; ở một mình trong viện cô y tá bảo: "Không có người nhà ah?"; mình không trả lời chỉ khóc lớn... Đã nhiều lúc mệt mỏi, chán chường & muốn đầu hàng. Nhưng rồi mình nghĩ bản thân còn may mắn; đầy đủ sức khỏe; mình lấy lại tinh thần và lại chiến đấu tiếp. Năm nay mình 35 tuổi, mình có 1 mái nhà ấp cúng cùng vợ và 2 đứa con thơ. Sống cuộc sống đầy đủ và cho con được học môi trường tốt nhất. Mọi người đều ngưỡng mộ cuộc sống của gia đình mình; nhưng đâu phải ai cũng hiểu để có ngày hôm nay mình đã phải trải qua những gì. Những ngày đang thi giám thị lên lớp nhắc nhở chưa đóng học phí, đòi cấm thi. Có những ngày mì gói, gói xôi... qua bữa, chỉ vào bộ quần áo đến trường mà bây giờ mình vẫn còn giữ. Thực sự lúc đó mình không hiểu sao mình có thể mạnh mẽ, lỳ lợm đến vậy. Ai cũng có những khó khăn riêng, có những nỗi đau mà chỉ bản thân họ mới biết và thấm hiểu. Cuộc đời là của riêng bạn, tương lai này là của bạn. Hãy xây dựng cuộc đời này cho bạn với tất cả những quyết tâm và nỗ lực bạn có. Mình nhớ mãi 1 câu mà mình học được như bên dưới. Chúc các bạn luôn vững bước trên đường đời để bước qua mọi khó khăn một cách mạnh mẽ đến đúng nơi mà mình cần đến!!!
Chúc bạn thành công... |
AuthorChia sẻ thông tin, cập nhật về Ký Túc Xá... Categories
All
|